CHƯƠNG 2: RONG HUYẾT
Chẳng mấy chốc, bên tai truyền đến hàng lọat âm thanh ầm ầm ào ào. Ở phía chân trời hiện lên những vệt đen nho nhỏ đang di chuyển, khi đến gần hiện ra rõ ràng là một đoàn ngựa thồ rong ruổi trên thảo nguyên.
Một người cưỡi con ngựa đầu đàn ngạo nghễ đi trước, theo sau là mười bảy người cưỡi ngựa cao to hàng lối nghiêm chỉnh, thanh thế uy nghi. Tô Lạp đã vui sướng chạy vọt đi.
” Cha…..” Tô Lạp còn chưa chạy tới, nam nhân cưỡi con ngựa đầu đàn kia đột nhiên phất tay, chiếc roi ngựa vung lên quất thẳng về phía Tô Lạp. Liên Kiều thảng thốt, không ngờ nam nhân mà Tô Lạp gọi là cha kia lại có thể nhắm nàng mà ra roi như thế. Chỉ thấy roi kia vũ động tựa linh xà, quấn quanh eo lưng Tô Lạp, người nọ cuốn tay một cái, thân hình nhỏ nhắn của nàng đã ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, tựa vào vòm ngực mạnh mẽ của cha nàng.
” Ha ha, ha ha……” Trên thảo nguyên không ngừng vang vọng tiếng cười vui vẻ hoạt bát của Tô Lạp.
Cha Tô Lạp chính là thủ lĩnh của bộ tộc, tên là Đạt Cách Lỗ, ngày trước cũng chính ông là người đã cứu Liên Kiều từ trong sa mạc trở về. Những lời này Tô Lạp đã lảm nhảm bên tai nàng suốt mấy ngày liền. Nàng không khỏi ngưng thần nhìn lại Đạt Cách Lỗ đang ôm Tô Lạp ở trên ngựa-mặt vuông ngăm đen, vầng trán rộng ngay ngắn, gò má phẳng , đôi môi dày cương nghị, thọat nhìn có vẻ giống người Mông Cổ.
Đạt Cách Lỗ hãm cương, đỡ Tô Lạp xuống, chính mình cũng rời lưng ngựa. Nghiêng đầu chợt thấy Liên Kiểu đứng cách đó hơn ba trượng , ánh mắt ông dừng lại một chút, mỉm cười dắt tay Tô Lạp đi về phía nàng.
“Đã khỏe lại chưa?” Ông cười thỏai mái, giọng nói như chuông đồng, cả khuôn mặt rạng rỡ.
Liên Kiều đưa tay vuốt cằm, nói: “ Đã khỏe nhiều rồi. Cảm ơn!”
“Ừ!” Đạt Cách Lỗ nhìn nàng đánh giá một lượt, sang sảng cười: “Không ngờ ta lại cứu về được một đại mỹ nhân, ha ha…”
Lại một người khen nàng đẹp! Liên Kiều không khỏi tò mò, những muốn tìm ngay cái gương mà xem xem mặt mình đẹp tới mức nào mà có thể khiến từng này người nhìn đến ngây ngốc. Xem ra lão Diêm Vương này cũng không đến nỗi là kẻ không có đạo đức nghề nghiệp.
Lúc này Đằng Triệt từ trong đám người đi ra, sụp mi thuận mắt, hai tay giơ lên cao, đang cầm một cái cẩm mang thật dài, cung kính đi đến trước mặt Đạt Cách Lỗ, một bên đem cẩm mang quàng trên người hắn, một bên dùng chất giọng líu ríu trong cổ họng thì thầm:” Hán lạp mã da˙ hồ hách hoa, vĩ đại mẫu sơn thần a, cảm tạ ngài đưa bọn họ bình an trở về! Cảm tạ ngài!” Phía sau còn có mấy người phụ nữa trung niên tay cầm cẩm mang, quàng lên người những hán tử khác. Cảnh tượng này khiến cho Liên Kiều cảm thấy khá quen mắt, trông giống như tập tục của dân tộc Khăn-kha-đa???
Đạt cách lỗ vẻ mặt sung sướng quay người nói mấy câu với những người đi theo ông, Liên Kiều nghe không hiểu, phỏng chừng là phiên ngữ, những tráng hán này nghe Đạt Cách Lỗ nói xong liền cung kính nắm tay thành quyền đặt trước ngực, sau đó tản đi về phía lều trại của chính mình. Những hán tử này đối với Đạt cách Lỗ một mực cung kính, thân thủ mọi người cũng rất nhịp nhàng quy củ, làm Liên Kiều hòai nghi, có lẽ thân phận của Đạt Cách Lỗ không chỉ đơn giản là thủ lĩnh thương đội, bất quá thân phận của hắn là gì cũng chẳng liên quan gì đén nàng. Nàng chỉ là một linh hồn bị lạc đến thời không xa lạ này mà thôi…
Buổi tối Liên Kiều cùng ăn cơm với gia đình Đạt Cách Lỗ, mới biết hắn không chỉ có một mình Đằng Triệt là thê tử, cũng không phải chỉ có một mình Tô Lạp là con, hắn có tổng cộng ba người vợ, năm con trai và một con gái. Hai người vợ khác là Mai___(không biết tên gì nữa, bạn nào biết chỉ giúp nhá), hoa Christian đều sinh cho hắn con trai, chỉ có Đằng Triệt gả cho hắn sớm nhất, sinh được một con gái rồi thì cũng không sinh thêm nữa. Nhưng Đạt Cách Lỗ rất yêu thương con gái, những con trai khác đều chưa đến mười tuổi, con nhỏ nhất chỉ mới ba tuổi.
Cơm chiều ăn ở trong lều , Đạt Cách Lỗ ngồi giữa, ba vị thê tử của hắn ngồi một bên, Liên Kiều cùng bọn trẻ con ngồi một bên, trướ mặt mỗi người có một cái bàn ăn, mọi người ngồi trên chiếu, trong lều trại trải thảm lông rất dày, nhờ vậy Liên Kiều cũng không cảm thấy ngồi dưới đất quá khó chịu. Chỉ là thịt hầm sữa ngựa mùi vị thật là kỳ lạ , nàng ăn không nổi. Ăn được một chút cơm, Đạt Cách Lỗ thấy thức ăn trước mặt nàng vẫn còn nguyên, liền thân thiết hỏi han: “ Sao lại không ăn cơm? Thân thể ngươi vẫn chưa khỏe hẳn sao?”
Liên Kiều cười nhẹ: “ Chỉ mệt một chút thôi!”
Đạt cách lỗ giật mình nói:” Ngươi thân thể vừa mới khôi phục, đích xác không nên ngồi lâu, hay là về lều nghỉ ngơi sớm đi!”
Nàng lễ phép gật đầu chào bốn người, đang định bước ra thì màn cửa “sọat” một tiếng kéo ra, một trung niên tráng hán nhảy vọt vào, suýt chút nữa đâm sầm vào Liên Kiều.
Hán tử kia xem cũng không thèm nhìn đếm xỉa tới Liên Kiều, vẻ mặt kích động quỳ xuống trước mặt Đạt Cách Lỗ lớn tiếng hô vài câu, Đạt Cách Lỗ lúc đầu còn có vẻ giận , nghe người nọ nói tiếp liền tỏ ra lo lắng, nhíu nhíu mày, hai người trao đổi vài câu rồi cùng bước ra lều lớn.
Liên Kiều mờ mịt nhìn về phía Đằng Triệt, thấy Đằng Triệt sắc mặt ngưng trọng, lập tức cũng theo đi ra ngoài.
” Queri Kì vừa mới sinh xong, xuất huyết rất nhiều, bà mụ không tài nào cầm máu cho nàng đươc, nói là nếu còn tiếp tục chảy máu như vậy thì khó mà giữ được mạng.” Tô Lạp túm tay áo Liên Kiều nói cho nàng nội dung câu chuyện.
” Là hậu sản rong huyết.” Liên kiều nói nhẹ.
” Ngươi nói cái gì?” Tô Lạp không nghe rõ.
” Không có gì.” Liên Kiều gặp Mai __ và Hoa Christian vẫn ngồi tại chỗ ăn thịt uống sữa, bèn nói với Tô Lạp: “Chúng ta cũng đi xem đi”
Đi ra lều lớn, xa xa chỉ thấy vài người phụ nữ hối hả bưng thung nước chạy ra chạy vào một chiếc lều trắng, trong lều đèn đuốc sáng trưng, soi rõ bóng người bên trong. Đạt Cách Lỗ đang ở ngòai, cùng nói chuyện với mấy người đàn ông lớn tuổi
” Bọn họ đang nói cái gì?” Đi đến gần đó, Liên Kiều hỏi Tô Lạp.
” Cha hỏi bà mụ tình trạng của hai mẹ con ở trong kia, bà mụ nói thai nhi quá lớn, làm sản phụ khó sanh, lúc sanh ra được thì chảy rất nhiều máu, mà cơ thể sản phụ cũng đã rất hư nhược rồi, chỉ sợ không cứu được.”
Tô Lạp có vẻ ảm đạm nói: “ Queri Kì là người tốt, hay giúp đỡ người khác, có khi Mai ___và Hoa Christian khi dễ ta, nàng còn có thể giúp ta đối phó với họ! Hy vọng nàng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. ” Liên Kiều chậm rãi bước đi thong thả tới ngoài trướng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi cùng thuốc Đông y .
Ở cửa trướng đứng trong chốc lát, dần dần cảm thấy được vị thuốc đông y có chút không ổn, Liên Kiều không khỏi lên tiếng hỏi:” Các ngươi cho sản phụ uống loại thuốc gì vậy?” Hỏi ra tới miệng mới cảm thấy mìn hình như hơi quá mức nhiệt tình …, hòan toàn không phù hợp với tính cách lạnh lùng hờ hững trước kia, nếu là ngày trước nàng đã chẳng mấy quan tâm đến việc người khác sống chết ra sao, dù sao trước kia nàng sống trong cảnh kẻ mạnh thì thắng, bạc tình như giấy, lúc nào cũng phải thủ thân tính tóan, sớm đã nhìn đời bằng trái tim chết lặng rồi. Bây giờ nàng trở nên đa sự như vậy, có lẽ là ở chung với Tô Lạp lâu ngày, nhìn thấy nàng thương tâm như vậy, đã bị nàng ảnh hưởng rồi.
Đang cùng đạt cách lỗ nói chuyện bà mụ thần sắc kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía liên kiều. Gặp bà mụ chính là nhìn nàng không nói lời nào, liên kiều đơn giản một hiên mành tiến nhập màn.
Trong màn, sản phụ nằm trong chăn lông thật dày, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khí lực suy yếu, mà máu huyết không ngừng chảy ra thấm đỏ chăn lông, làm cho người ta phát hỏang. Một người phụ nữ dùng nước lau rửa hạ thân cho nàng. Ở đầu giường, một người khác cầm chén thuốc màu đen đưa đến bên miệng sản phụ.
Không chút suy nghĩ, Liên Kiều một phen đoạt lấy chén thuốc, người phụ nữ kia sợ hãi té lăn ra, không biết phản ứng thế nào. Cầm chén thuốc đưa lên mũi cẩn thận ngửi , liên kiều âm thanh lạnh lùng nói:” Đem phương thuốc cho ta xem.”
Lúc này ngoài trướng bà mụ cũng tiến vào, có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn, phất phất tay nói:” Đi ra ngoài, đi ra ngoài, bỏ thuốc xuống đi ra ngoài cho ta, đừng ở chỗ này quấy rối.”
Liên kiều không nhúc nhích, chính là lạnh lùng nhìn chằm chằm bà mụ nói từng chữ:” Cho ta phương thuốc.”
Bà mụ thần sắc bị kiềm hãm, lập tức tức giận nói:” Ngươi là cái lọai nữ nhân từ đâu tới, không hiểu đỡ đẻ đừng ở chỗ này quấy rối, đi ra ngoài!”
Liên kiều cũng không tức giận, đi đến ngoài trướng nói với đạt cách lỗ:” Đem phương thuốc cho ta.”
Đạt Cách Lỗ nghi hoặc hỏi:” Ngươi cần phương thuốc làm cái gì?”
” Ta hoài nghi nàng uống sai thuốc rồi.”
Đạt Cách Lỗ lắp bắp kinh hãi, lập tức hỏi:” Ngươi là thầy thuốc?”
” Phải, mà cũng không phải.” Liên Kiều ba phải cái nào cũng được trả lời,” Ta chỉ muốn nhìn phương thuốc một chút.”
Đạt Cách Lỗ trầm ngâm một lúc, lớn tiếng nói với bà mụ bên trong:” Đem phương thuốc đến đây.”
Bà mụ khúm núm đi ra, nhẹ giọng nói:” Nào có phương thuốc gì đâu, sản phụ sinh con từ trước đến nay đều dùng loại thuốc này.” Nói xong oán hận nhìn Liên Kiều liếc mắt một cái.
” Vậy người dùng loại thuốc gì báo cho ta nghe.” Liên Kiều thản nhiên nói.
Bà mụ nghẹn một hơi, cực kỳ không tình nguyện thì thầm:” Đương quy, sao bạch thược, địa cốt da, phấn đan da, hoàng kì, đại thục địa.”
“Chỉ có vậy?” Liên Kiều nhíu mày.
“Chỉ có vậy.”
Trách không được, nguyên lai là không có cho hai vị thuốc cầm máu tối trọng yếu, những lọai khác đều chính là một ít ích khí, dưỡng huyết, thanh nhiệt, hóa ứ dược, không thể cầm máu cố thoát, sản phụ bị xuất huyết là điều đương nhiên.
Lập tức chạy nhanh hỏi:” Ngươi nơi này có không có sinh long cốt và a giao?”
Bà mụ khó hiểu nói:” Đây là thuốc gì? Nghe cũng chưa từng nghe qua.”
Đáng chết, hai vị thuốc quan trọng như vậy còn không nghe nói tới, mụ ta ở đây làm bà mụ làm gì? Vấn đề là cho dù tìm được long cốt, cũng không ngao kịp vị a giao. Vậy phải làm sao bây giờ ?
Nàng bất giác nhíu chặt mi, nhìn sang thấy bà mụ mặt mày cười cợt ra vẻ xem kịch vui, trong lòng bất giác nổi giận. Đột nhiên đằng xa xa vọng lại tiếng lợn kêu, tức thì linh quang chợt lóe
Liên kiều giương mắt nhìn Đạt Cách Lỗ: “Ở đây có nuôi heo nái không?”
Đạt Cách Lỗ đầu tiên là sửng sốt, về sau khó hiểu nói:” Ở thảo nguyên chúng ta vốn là không có nuôi heo, nhưng hôm trước đi ngang Lương quốc có được tặng môt con heo nái, hơn nữa con heo kia còn mang thai, sắp sinh heo con, ta bắt nó mang về cũng là vì chờ nó sinh heo con xong sẽ cho mọi người nếm thử, ngươi hỏi cái này để làm chi? Có liên quan đến việc đỡ đẻ sao?”
Liên Kiều nhìn hắn nghiêm mặt nói:” Đúng vậy!”